NÀY CÔ GÁI, ĐỪNG TỰ TI VÌ BẠN KHÔNG GIỎI GIANG NHƯ NGƯỜI KHÁC!

Còn nhớ khi bước vào năm nhất đại học, mình đã rơi vào một cuộc khủng hoảng… do chính mình tạo ra. Nó kéo dài dai dẳng gần 3 năm mà tới bây giờ khi nhìn lại, mình cảm thấy bản thân lo lắng thật ngu ngốc. Chuyện là từ lúc tiểu học cho đén cấp 3, học lực của mình luôn thuộc top nhất nhì của lớp. Thật ra không phải do thông minh gì đâu, mà cho ba má giám sát chuyện học hành quá kỹ thôi. Nhưng vì đứng top lâu quá nên đâm ra tự tin mình có bản lĩnh.

Thế là lên đại học, một lớp học không còn là 30 – 40 bạn như hồi còn THPT nữa, mà cả trăm thành viên. Chưa hết, rất nhiều trong số đó đều có nhà ở thành phố. Mà các bạn biết rồi đó, một đứa tỉnh lẻ mới lên như mình sao theo kịp so với các bạn ở Sài Gòn. Khoan nói đến học lực đi, về khả năng giao tiếp thôi mình cũng kém hơn mọi người rất nhiều. Trong khi mình học ngành Marketing là toàn những cá thể năng động nữa chứ. Ở trường không nói gì, về KTX ở chung phòng với 13 bạn nữ khác, mình càng cảm thấy tự ti hơn bao giờ hết. Vì mình cảm thấy ai cũng xinh đẹp & lanh lợi hơn mình rất nhiều. Thế là theo phương chăm “Cần cù bù thông mình”, mình cố gắng vùi đầu vào học ngày học đêm để đạt được điểm cao nhằm cứu vớt chút tự tôn cuối cùng. Mình nhớ vào năm nhất đại học, mỗi ngày mình đều thức dậy vào 5 giờ sáng chạy bộ để có dáng người đẹp hơn. Buổi trưa, sau khi hết tiết, về chỉ chợp mắt tầm nửa tiếng là thức dậy làm bài tập. Buổi tối, sau khi đi làm thêm hơn 10 giờ mới về tới phòng vẫn tiếp tục đọc sách thêm một tí rồi mới đi ngủ. Vậy mà khi thi học kỳ, tất cả các bạn trong phòng đều qua môn hết, chỉ có duy nhất một mình mình rớt Toán cao cấp.

Thật sự, khi xem điểm mình sụp đổ hoàn toàn. Mọi người trong phòng thấy mình khóc thì bu vào hỏi. Tưởng chuyện gì lớn lao, ai ngờ chỉ là rớt một môn học thôi. Mọi người bảo không sao đâu, sinh viên phải rớt vài môn thì mới có kỷ niệm đáng nhớ. Nhưng các bạn có hiểu không, vấn đề đây không phải là rớt một môn học phải đóng tiền học lại. Vấn đề mình rất rất cố gắng, nhưng vẫn không qua môn, trong khi mọi người đều có thể pass một cách dễ dàng. Điều đó chứng tỏ bản thân mình quá ngu ngốc. Và những chuyện ngu ngốc của mình không chỉ đừng lại ở đó không đâu.

Mình lúc nào cũng lạc đường, dù đường đó mình đã đi vài lần rồi nhưng cũng không nhớ nổi. Mình không thể nào bắt chuyện khi gặp bạn bè, dù trước đó mình đã chuẩn bị hàng trăm câu chào hỏi trong đầu, nhưng gặp người lạ là lại lúng túng. Mình đi làm phục vụ ở nhà hàng còn bị đuổi việc vì có khách phàn nàn mình chậm chạp. Vào ngày 8/3, khi tất cả các bạn nữ trong phòng đều có ai đó tặng hoa hoặc quà thì mình chả nhận được gì cả, dù chỉ một lời chúc… Thật ra, khi viết ra những dòng này, cảm giác mình vẫn còn “ngộp thở” như chuyện vừa mới xảy ra hôm qua vậy. Thực tế, 3 năm đầu đại học của mình chính là khoảng thời giản mệt mỏi & đau khổ nhất. Vì hàng ngàn, hàng vạn lần mình cố nhìn về phía trước nhưng đều không thấy tương lai. Mình tự hỏi, một đứa con gái ngoại hình không có gì nổi bật, ăn nói lại rụt rè, đầu óc thì càng không thông mình, gia cảnh lại có phần thua kém như mình thì lấy gì để tồn tại, lấy gì để cạnh tranh với người khác.

Đã có lúc, mình tự hỏi một đứa có gái điểm gì cũng yếu như mình có thể tồn tại nổi không?

Nhưng rồi một cuộc nói chuyện tình cờ với một chị đồng nghiệp trong công ty đã cho mình chút ánh sáng trong khoảng thời gian tăm tối ấy. Chuyện là vào đầu năm 4 đại học, mình xin được một chân intern (thực tập sinh) ở một công ty Marketing. Trong một lần ăn cơm trưa, mình nghe một chị than phiền “Quyết tâm lâu lắm rồi, mà chả bao giờ dậy nổi để chạy bộ vào buổi sáng”. Mình thuận miệng nói “Khi nghe báo thức, chị phải nhẩm đi nhẩm lại trong đầu dậy chạy bộ sẽ đẹp lên. Chỉ cần chị thuyết phục được bản thân rời giường thì sau khi đánh răng xong sẽ lập tức tỉnh táo ngay”. Chị ấy cười hỏi mình “Thế cô gái làm được mấy bữa rồi”. Mình trả lời “Từ năm nhất đại học, em đều thức dậy lúc 5h để đi bộ mà”. Chị ấy nhìn mình với gương mặt có bắn chết cũng không tin “Really, sao em có thể kiên trì đến như vậy. Thần thánh quá đi, chị không bao giờ làm được điều đó…”

Đấy là lần đầu tiên trong cuộc đời, mình phát hiện ra có một việc mình có thể làm vô cùng đơn giản, nhưng người khác lại thấy vô cùng cao siêu. Đó chính là khiên trì thức dậy tập thể dục vào 5h sáng mỗi ngày. Sau đó, mình phát hiện ra ngày càng có nhiều việc bản thân có thể làm rất tốt mà người khác chưa chắc làm được. Ví như mỗi tháng mình đều đặn gửi về nhà 3 triệu cho bố mẹ tiêu vặt nè. Ví như mình có thể viết ra những suy nghĩ của bản thân, những chuyện mình đã trải qua để truyền cảm hứng cho các bạn nè. Ví như mình chưa bao giờ từ bỏ nè, khi gặp chuyện buồn mình sẽ khóc lóc một trận rồi đi ngủ, ngày mai sẽ hết buồn ngay. Ví như mình đã sống một mình ở Sài Gòn xa lạ, không bạn bè, không người thân nhưng bản thân chưa bao giờ xa ngã. Dù cho có trải qua những ngày tháng cùng cực nhất mình vẫn chưa bao giờ làm chuyện gì đáng để xấu hổ…

Dần dần, mình không còn tự ti khi thấy một bạn nào đó rất hoạt ngôn chốn đông người, một bạn nào đó biết chơi guitar rất giỏi, một bạn nào đó chạy xe rất cừ, không bao giờ lạc đường… Đến cuối cùng, mình cũng hiểu ra rằng “Thược dược có thể không cao quý như mẫu đơn, nhưng nó lại có tác dụng chữa bệnh. Hoa quỳnh chỉ nở vào ban đềm nhưng mùi hương của nó nồng nàng & quyến rũ nhất. Dã quỳ chỉ là một loài hoa dại bên đường, nhưng hàng ngàn hàng vạn bông hoa dã quỳ có thể khiến một mảnh đất cằn cỗi trở thành khu vườn rực rỡ…”

Mình tin rằng, mỗi chúng ta, dù sinh ra ở thành thị hay nông thôn, tính tính cách hướng nội hay hướng ngoại, dù gia cảnh có giàu sang hay nghèo khó thì đều có những ưu điểm riêng. Có thể, thứ mà bạn cảm thấy tầm thường ở bản thân lại là thứ khiến người khác trầm trồ, ngưỡng mộ. Mình còn nhớ, có người đã nói với mình thế này “Ước gì Trâm cũng có thể vô tư giống như Ngọc, những chuyện không vui có thể quên đi một cách dễ dàng”. Mình cười nói “Ngọc lại rất ngưỡng mộ sự sâu sắc của Trâm. Ai cũng bảo Ngọc ngu ngơ cả”. Bạn ấy lại bảo “Ngọc không ngu, Ngọc chỉ là không để những chuyện vặt vãnh làm phiền thôi. Có ai ngu mà giờ vẫn sống yên lành như vầy đâu…”

Thì ra, mỗi người bị “ngu” một chút cũng không sao. Miễn có thể nuôi sống bản thân, miễn không cần phải dựa vào ai thì cần gì phải gượng ép bản thân “thông minh” đồng đều hết tất cả các mặt như người khác. Mong rằng, tất cả các cô gái của chúng ta đều sẽ biết hài lòng với điểm mạnh & điểm yếu của mình để sống một cuộc đời thật tự tại nhé!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.