KHI KHÓ KHĂN ĐI QUA, BẠN SẼ BIẾT ƠN VÌ ĐIỀU ĐÓ RẤT NHIỀU!

Nhà bạn có khá giả không? Bố mẹ bạn có hạnh phúc không? Bạn có ngoại hình ưa nhìn không? Bạn có năng khiếu gì đặc biệt không? Chí ít con người sinh ra dù tệ đến đâu thì cũng được một mặt gì đó để an ủi phải không? Nhưng ông trời bỏ quên mình các bạn ạ. Lúc nhỏ mình không có gì cả. Nhà mình nghèo lắm, nên từ quần áo, giày dép, sách vở… cái gì cũng đi xin của người ta để dùng lại. Mình đi học lúc nào cũng bị gọi là Miên, Sô Cô La… vì quá đen. Thậm chí, có lúc chỉ ước có cái áo tàng hình để đừng ai nhìn thấy mình thôi. Mình nhớ mãi năm lớp 7 từng nghe một cuộc đối thoại như thế này: “Ê Tài, mày cua con Ngọc đi”. “Thôi con đó xấu lắm, dắt ra đường mất mặt”. Còn về trí thông minh, mình test IQ cả chục lần rồi, mình nhớ là luôn nằm ở ngưỡng 80 gì đó. Ban đầu còn buồn, còn không tin nhưng riết quen luôn.

Nhưng đối với mình những điều đó không là gì cả. Thứ khiến tuổi thơ mình trở thành “địa ngục trần ai” chính là gia đình. Bố mẹ mình sống với nhau không hòa hợp. Bình thường bố mẹ bạn 1 – 2 tuần cãi nhau một lần bạn đã thấy khó chịu lắm rồi phải không? Nhưng đối với nhà mình, chuyện đó xảy ra mỗi ngày. Cãi từ chuyện nhỏ cho đến chuyện lớn, cãi từ chuyện con gà, củ tỏi cho đến tiền nông. Mà má mình có một khả năng đặc biệt, có thể “chửi” xuyên suốt ngày đêm. Mình nhớ có năm mùng 1 Tết mà ba má mình cãi nhau, cãi tới nỗi hàng xóm phải lên tiếng vì không chịu nổi. Thậm chí có lúc còn động tay động chân. Bạn cho rằng bố mẹ cãi nhau thì liên quan gì con cái? Haha, mình đi học, bạn bè gọi nhà mình là “gánh hát” vì bố mẹ mình lúc nào cũng “chí chóe” suốt cả ngày. Nhục lắm chứ. Mà chưa kể, cãi nhau xong thì bức rứt trong người nên mình hứng hết. Một đứa trẻ 5 tuổi, trông nồi cơm bị khét có đáng ăn bạt tay không? Một đứa trẻ 5 tuổi, không cẩn thận làm bể cái ly có đáng bị roi bình bát quất tới tắp vào người, nứt da rớm máu tối phải ngủ nằm nghiêng không? Một đứa trẻ 5 tuổi, nhà không có ti vi nên lén quá nhà hàng xóm (chỉ dám đứng ngoài cửa) xem ké phim siêu nhân Gao có đáng để mẹ cầm dao rước về không? Và còn tỉ tỉ “kỷ niệm đau thương” khác nữa:))) Ở cái tuổi mà con người ta vô lo vô nghĩ nhất, mình mỗi ngày đều sợ làm sai sẽ bị đánh, mỗi khi bố mẹ cãi nhau chỉ có thể ôm chú chó con trốn vào góc tủ khóc.

Hỏi có oán hận không? Có chứ, thậm chí còn oán hận suốt 18 năm. Từ lúc lên lớp 6, mục tiêu mỗi ngày của mình đều là thi đậu đại học để được lên thành phố sống, được rời xa gia đình. Cuối cùng thì ước mơ ấy cũng thành hiện thực. Thi đại học xong, mình đi phụ quán nước, được 1.8 triệu, hí hứng cầm lên thành phố nhập học. Ngỡ cuộc sống từ đây sẽ bớt khổ, ai ngờ bị đời vỗ cho sấp mặt. Đi chạy bàn ở nhà hàng tiệc cưới, tay chân lóng ngóng bị quản lý chửi như con, ngồi lau chén mà không kiềm được nước mắt tuôn xối xả. Đi phụ việc ở quán ốc bị ông chủ nói là “Cái mặt lầm lầm, lì lì như trái dưa leo héo”. Đỉnh điểm là đi làm thêm ở quán ăn Hàn Quốc, bị đuổi việc vì “Cái mặt trơ trơ, không niềm nở với khách hàng”. Mình thề, hôm ấy là cuối tuần, khách đông kinh khủng, mình chạy như điên. Và cái ông khách phản ánh mình là người Hàn, ổng nói gì mình hoàn toàn không hiểu.

Đã có lúc, mình tuyệt vọng muốn chết luôn. Mình trốn một góc, khóc đến khàn tiếng và nhìn lên hỏi ông trời “Tại sao lại bỏ quên mình. Tại sao mọi người không được cái này thì được cái khác, còn mình không có gì cả. Tại sao mình cố gắng nhiều năm như thế vẫn không hết khổ”. Nhưng bây giờ khi mọi thứ đã qua, mình mới hiểu được thì ra đó là “một khóa huấn luyện” mà số mệnh dành cho mình thôi. Nếu mình sinh ra trong gia đình khá giả, liệu mình có ham ăn lười biếng và tới bây giờ vẫn còn sống dựa dẫm vào bố mẹ hay không? Nếu gia đình mình hạnh phúc, có phải tới giờ mình vẫn yên ổn sống ở quê, trải qua một cuộc đời bình yên nhưng vô vị chứ không được đi du lịch nơi này nơi kia như hiện tại không? Nếu mình xinh đẹp từ trong trứng nước có phải mình sẽ không trân trọng bản thân, sẽ ăn uống vô độ, không học skincare nên giờ da dẻ xuống sắc, phát tướng chứ không “mơn mởn” như thế này không? Nếu mình không bị đuổi việc ở nhà hàng Hàn Quốc, có phải tới giờ mình vẫn dặm chân tại chỗ ở cái xó bếp đó, chứ không cố gắng xin một chân intern ở công ty uy tín – nơi đã tạo tiền đề cho nghề nghiệp hiện tại của mình cũng như giúp mình gặp được “nửa kia”.

Mình của hiện tại, vẫn chưa có thành tựu gì nổi bật, nhưng mình cảm thấy rất bình yên và hạnh phúc. Ban ngày đi làm, tối về đọc sách, skincare, chơi với 2 con hamster béo ú, đánh vài ván Liên Quân với “trai đẹp nhà mình”… Cuối tuần sẽ xách laptop ra quán cafe viết blog, đi dạo cùng bạn bè hoặc mua sắm… Một năm đi du lịch tầm 3 – 4 lần. Mình yêu cuộc sống này và mình mỗi ngày đều cố gắng để hoàn tiện bản thân hơn. Nếu không có những “đau thương” trước kia, chắc mình sẽ mãi mãi không trưởng thành và cảm thấy vui vẻ, tự tại đến thế này.

Thế nên, mình hy vọng, tất cả chúng ta, khi gặp phải một khó khăn gì đó, đừng từ bỏ mà hãy nói với bản thân mình “Đây là cơ hội” nhé. Hãy nghĩ thoáng lên nào các cô gái. Ví dụ, bạn thi trượt đại học, hãy nghĩ tích cực lên rằng “Vậy là có thêm 1 năm để ôn thi, biết đâu chừng năm sau sẽ đậu vào trường tốt hơn. Hoặc không học đại học thì mình rẽ hướng làm beauty blogger, làm tiktoker hoặc học một nghề nào đó và kiếm tiền sớm hơn cả tụi bạn”. Nếu như bạn phát hiện người yêu phản bội, hãy cứ khóc một trận rồi tự nói với mình “May mà nhìn thấy bộ mặt của hắn sớm, chứ nếu không phí cả tuổi xuân. Bà đây sẽ cố làm đẹp rồi tìm một anh đẹp trai hơn, giàu có hơn, thương mình hơn hắn gấp một triệu lần”. Nếu bạn bị công ty cho thôi việc vì một lý do trời ơi đất hỡi gì đó thì đừng vội buồn mà hãy suy nghĩ tích cực lên “Công việc này mình cũng cảm thấy không hợp lắm, mà cứ đắn đo chưa dám quyết định, giờ thì công ty quyết định thay mình thôi. Vả lại, đi công ty khác biết đâu chừng lương còn cao hơn, môi trường còn tốt hơn”.

Mình tin ông trời không triệt được đường sống của con người. Chỉ có con người từ bỏ cơ hội để sống tốt đẹp hơn thôi. Mỗi người chúng ta chỉ có một đời để sống. Bạn có cam tâm đến lúc mất đi vẫn sống tầm thường và vất vả không? Nếu không cam tâm thì bây giờ sốc lại tinh thần và bắt tay vào làm việc, phấn đấu, chăm chút cho bản thân đi nào. Một đứa vốn không có gì như mình mà còn có thể khiến cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn thì bạn càng có thể làm tốt hơn gấp trăm, gấp ngàn lần. Đừng bao giờ để số phận đánh bại bạn nhé!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *