Mấy tháng trước mình về quê nên ghé nhà anh họ chơi. Anh ấy lớn hơn mình 3 tuổi, đã cưới vợ rồi. Chị vợ hồi cấp 3 học cùng trường với mình nên cũng có quen biết đôi chút. Nói thật, hồi xưa mình ngưỡng mộ cặp này kinh khủng. Anh họ chiều bạn gái số một, mà chị kia cũng dạng hiền lành, cute phô mai que. Vậy mà không ngờ kết hôn 1 năm mỗi thứ đã đổi khác. Mình ngồi nhà anh ấy tầm 1 tiếng mà má chồng nàng dâu đã tranh luận hết 45 phút. Kiểu má nói một câu, con dâu sẽ đáp lại một câu á. Bác gái thì mình đã quá hiểu tính từ xưa rồi, không phải dạng người xấu gì nhưng có tật nói nhiều, hay để ý mấy chi tiết nhỏ nhặt. Mình biết là chị dâu sống chung cũng có đôi lúc khó chịu, nhưng không ngờ hôn nhân có thể biến một cô gái ngoan hiền, hay thẹn thùng trở thành một bà cô miệng lưỡi chua ngoa như vầy. Còn anh họ mình, một người đàn ông ga lăng, tinh tế, chiều chuộng bạn gái hồi xưa cũng không thấy đâu, trên mặt chỉ còn lại sự bất lực. Kiểu mệt mỏi quá nên tự biến mình thành pho tượng trong nhà, cả ngày im im không nói không rằng.
Mấy ngày sau, mình đi ăn sáng thì gặp chị dâu nên hai chị em ngồi ăn chung. Chị ấy chắc tích tụ uất ức quá lâu nên có người quen là lập tức sổ ra, nào là sống với má chồng mệt lắm, nào là má của anh ấy chi li, soi từ cọng hành đến củ tỏi, nào là má anh ấy vô lý, sai nhưng không bao giờ chịu lắng nghe. Sau đó, chị ấy quay qua than thở chồng:
“Anh Thanh hồi xưa còn bênh chị, riết rồi ảnh trơ trơ như cục đất, chị buồn lắm em”.
Mình hỏi lại chị ấy : “Sống với bác không hợp sao vợ chồng chị không tách ra riêng”.
Chị ấy thở dài “Anh ấy là con một, ba mất rồi giờ còn mỗi mình má, tách ra riêng thì má ảnh sống với ai, rồi họ hàng chửi cho”.
Thấy vậy, mình nhẹ nhàng nói với chị “Nếu không thể tách ra riêng thì mình phải tập sống chung thôi chị. Em biết tính bác ấy hay nói nhiều nhưng không xấu bụng. Với thế hệ của bác khác mình nên suy nghĩ cũng khác. Vậy nên bác ấy nói gì đúng thì mình nghe, sai thì mình cứ mặc kệ, không cần cãi lại, như vậy bác cũng không có cớ để bắt bẻ chị”.
Chị ấy nói lại ngay “Khó chịu lắm em. Nhiều câu má anh ấy nói sai rành rành mà cứ làm như ta đây hiểu biết lắm”.
Thấy vậy mình chỉ cười cười cho qua chứ không biết khuyên gì thêm. Không biết chuyện má chồng nàng dâu nhà này bao giờ mới kết thúc, ai thắng hay thua nhưng mình chắc chắc một điều chị Trang đã thua trong chính cuộc hôn nhân của mình rồi. Bằng chứng là ánh mắt của anh Thanh nhìn chị bây giờ chả có chút yêu chiều nào cả, kiểu cố sống nốt cho hết kiếp người thôi. Theo suy nghĩ của cá nhân mình thì chị Trang có 3 cái dại như thế này.
Thứ nhất, má chồng cách chị ấy mấy con giáp, suy nghĩ 2 thế hệ cách xa nhau 8000 dặm thì tranh luận làm gì cho mệt. Có những cái bác ấy cho rằng đúng thì thời bác ấy ai cũng làm thế thôi. Mình có thuyết giáo cho bác ấy 8 ngày 8 đêm thì bác ấy cũng không tin đâu, nói nhiều càng sứt mẻ tình cảm gia đình thôi.
Thứ hai, cãi nhau với má chồng luôn lôi chồng vào. Đàn ông đi làm về mệt lắm rồi mà về đến nhà hết nghe vợ lãi nhãi đến má than trách thì ai chịu nổi. Bênh vợ thì má giận mà bênh má thì vợ giận, kẹt cả đôi đường. Riết mấy ông chồng sẽ có tâm lý chán về nhà luôn, kiểu mặc kệ cho 2 người phụ nữ muốn đấu đá gì thì đấu đá, ông đây nản lắm rồi. Chưa kể, nhiều ông đang lúc chán nản mà ra đường gặp mấy em trà xanh xinh tươi, dịu dàng càng dễ xa ngã hơn.
Thứ ba, cãi nhau với má chồng khiến chị ấy đánh mất bản tính dịu dàng của mình. Nói thật, mình thấy cái này mới là điều đáng quý nhất ở chị ấy chứ không phải nhan sắc, gia cảnh gì cả. Hồi xưa anh Thanh mê chỉ cũng vì cái giọng ngọt như mía lùi, ngay cả mình là con gái mà nghe chị ấy nói còn muốn bắt về nhà nuôi nữa mà. Vậy mà giờ đây chỉ còn lại “bà cô” lúc nào cũng cằn nhằn, hở tí là than thở. Chị ấy đang dần biến thành má chồng của mình – phiên bản mà chị ấy ghét nhất nhưng chị ấy không hề nhận ra điều đó.
Mình có một chị bạn khác, cũng sống cảnh má chồng nàng dâu như chị Trang nhưng cách xử lý khéo hơn rất nhiều. Chị ấy bảo “Má chồng tao nói đúng thì tao nghe, sai thì tao để lỗ tai này lọt lỗ tai kia chứ hơi đâu cãi lại, vì càng cãi má ảnh càng có cớ bắt bẻ lại. Tao cũng không bao giờ trước mặt ảnh nói xấu hay than phiền gì má ảnh cả. Thật ra không phải tao lương thiện, thánh nữ gì đâu, mà là éo thèm care luôn á. Nhưng như vậy ông chồng tao lại càng thương tao vì ổng cho rằng tao hiền lành, luôn biết nhường nhịn má chồng á, hahaha”.
Mình hỏi lại: “Vậy sau này bác ấy lớn tuổi chị có chăm sóc không?”
Chị ấy thản nhiên: “Nếu chị nói chị thương má ảnh như chính má ruột của mình là quá giả tạo. Nhưng cho dù chuyện gì xảy ra thì chị vẫn sẽ đối xử tôn trọng với bác ấy. Đối với má chồng, nếu tình cảm không tốt đẹp thì em hãy dùng lễ nghĩa của khách mà đối đãi. Kiểu lúc nào cũng lịch sự nhưng không cần đặt tình cảm của mình vào trong ấy. Nhưng em vẫn làm tốt bổn phận con dâu và người ngoài không thể bắt bẻ gì được”.
Mình thấy cách xử lý này quá cao tay. Mình nói thật, má chồng nói mà con dâu im im bả còn tức xì khói hơn là cãi lại. Thêm vào đó, ông chồng lại cho rằng bạn nhường nhịn, chịu ấm ức nên càng thương bạn hơn. Tuy nhiên, cách giải quyết này chỉ phù hợp với những má chồng khó tính vặt nhưng tâm địa không xấu xa nha. Ngoài ra, ông chồng cũng là người hiểu chuyện, biết yêu thương vợ. Chứ có một số gia đình, bạn càng im lặng thì cả nhà chồng sẽ leo lên đầu bạn ngồi. Lúc này một là bạn phải cứng rắn lên vì có một số người bạn nhu thì họ cương, mà bạn cương lên thì họ sẽ ỉu xìu thôi. Kiểu mấy con hổ giấy á, bình thường hay nói nói nhưng bị người khác thét một cái là sợ liền.
Trường hợp thứ hai, mẹ chồng chanh chua, cay nghiệt, hay làm khó con dâu mà chồng thì nhu nhược, hờ hững, vô tâm vô phế. Những gia đình này không có thuốc chữa đâu. Mình đề nghị các bạn chửi thẳng vô mặt, xả hết những ấm ức rồi dứt áo ra đi, trả thằng chồng về nơi sản xuất để hai má con nó úm nhau cả đời hoặc gặp một con yêu nghiệt ghê gớm hơn sẽ thay trời hành đạo:((
Tóm lại, mình chỉ mong trong cuộc sống hôn nhân, phụ nữ chúng ta đừng nóng giận mà đánh mất lý trí. Trước khi cãi nhau, hãy dành 1 phút để duy nghĩ thiệt hơn nè. Chuyện này có đáng để mình phí thời gian cãi lại không? Sau khi cãi xong có thay đổi được gì không hay là cả nhà lại gà chay chó chạy, mình thì xấu xí, mau già, thằng chồng thì ngày càng chán về nha. Mình không khuyên các bạn nhịn để rồi “nội thương” trong lòng nha, mà là không thèm để ý mấy cái vụn vặt của má chồng luôn cho khỏe. Cứ coi bà ấy như một đứa con nít chưa hiểu chuyện đi, như vậy bạn sẽ không còn bực nữa. Hôn nhân quan trọng nhất là “trói” được ông chồng thương mình cả đời, còn má chồng…thôi kệ đi:)))