KHI MUỐN TỪ BỎ, HÃY NGHĨ ĐẾN LÝ DO VÌ SAO MÌNH BẮT ĐẦU!

Nhiều năm về trước, lúc ấy 18 tuổi một mình khăn gói lên thành phố học Đại học, trong túi có 1,8 triệu tích góp từ 2 tháng đi phụ quán cà phê sau khi thi xong. Năm ấy ngây thơ, cứ tưởng là sắp đổi đời rồi vì ở nhà mình xem phim thấy trên thành phố rất vui, làm cái gì cũng kiếm được nhiều tiền hơn ở quê. Ai ngờ chờ mình phía trước là 3 năm… tận cùng của đau khổ. Vì da mình rất đen, ăn mặc lại quê mùa nên chuyện bị body -shaming như cơm bữa. Người ta không nói trước mặt nhưng người ta cười cợt sau lưng, mình nghe được hết chứ. Đầu óc mình cũng không nhanh nhạy, học ngày học đêm mà vẫn rớt môn, cũng không dám nói với bố mẹ, chỉ ráng đi làm thêm để kiếm tiền học bù. Khổ nỗi đi làm tay chân chậm chạp, mặt mũi ngơ ngơ nên chạy bàn ở nhà hàng tiệc cưới thì quản lý chửi như con, sang làm ở quán ốc thì ông chủ cứ càm ràm “Mặt mũi như trái dưa héo, nhìn chán chết“. Đi làm ở nhà hàng Hàn Quốc thì bị đuổi việc vì không niềm nở với khách. Mình thề là cơ mặt mình nó như vậy chứ mình không có nhăn nhó với ai hết. Hoặc cũng có thể do những ngày tháng mặc cảm đã khiến gương mặt mình trở nên lầm lì và khó ưa?

Ba má mình ở dưới quê làm nông, chưa từng đặt chân lên Sài Gòn nên cũng không biết giá cả ở đây đắt đỏ thế nào. Thường mỗi tháng nhà sẽ gửi lên cho mình 1 triệu. Thật sự không đủ sống nhưng mình cũng không xin thêm. Một phần vì ba má mình cũng nghèo, mà lại lớn tuổi rồi. Lúc sinh mình ra ba má đều hơn 40 tuổi, lúc mình học đại học thì hai người đều đã hơn 60. Một phần vì mình thấy đã lớn rồi, phải tự lập. Ở nước ngoài khi đủ 18 tuổi mọi người đều tách ra khỏi nhà hết. Người khác làm được thì mình cũng làm được. Nói vậy thôi chứ sống khổ kinh khủng. Mình là khách quen của tiệm cơm chay 8k ở gần trường. Mà cơm chay thì đâu có dinh dưỡng bao nhiêu. Mình xanh như tàu lá chuối nhưng mỗi năm vẫn đi hiến máu. Các bạn biết sao không? Vì hiến máu sẽ được tặng 100k với 2 lốc sữa tươi và được ăn một tô phở:))

Nhưng đỉnh điểm là lúc mình bị đuổi ra khỏi phòng KTX. Nói đuổi cũng không phải, chỉ là đổi sang KTX mới nhưng phòng mới chỉ có 10 người/phòng trong khi phòng cũ đang ở tới 12 người. Mình đề suất bóc thăm để không tổn thương một ai. Nhưng cuối cùng một phương án đầy đau lòng đã được đưa ra. Mọi người phải ghi tên 2 người mình muốn dọn đi. Kết quả mình là người có số phiếu bầu cao nhất. Mình tự vấn lương tâm bình thường không sống lỗi, nhưng có lẽ ít nói với đi làm thêm miết nên mới không thân với mọi người thôi. Tuy nhiên, mình vẫn khóc suốt 1 đêm…

100 lần, ít nhất 100 lần mình đã muốn bỏ cuộc. Mình thức dậy 5h sáng chạy bộ để làm gì trong khi da vẫn đen, mặt vẫn quê. Mình cố gắng thức khuya học bài để làm gì trong khi thi vẫn rớt. Mình giúp người ta đi chợ để làm gì trong khi người ta lại lạnh lùng muốn đẩy mình ra khỏi phòng. Nhưng những lúc như thế mình lại nhớ tới 12 năm đèn sách ở dưới quê cũng chỉ vì được lên thành phố. Mình nhớ tới những trận đòn, những lần cãi vả của bố mẹ, những bữa ăn chỉ có trứng gà và một ít rau dại, những biệt danh mà bạn bè gán ghép như “Miên, Sô cô la, công cháu da đen…”. Mình cố gắng nhiều năm như thế, chỉ vì muốn lên thành phố, rời xa gia đình không yên ấm, rời xa một tuổi thơ rất rất buồn… Mình muốn sống một cuộc đời tốt hơn, muốn kiếm tiền để mua những bộ quần áo mình thích chứ không cần xin đồ cũ. Mình muốn đi du lịch để nhìn ngắm thế giới chứ không phải quanh quẩn trong góc bếp. Mình muốn tìm một anh chàng tài giỏi, quan tâm mình, bảo vệ mình, cùng mình xây dựng gia đình sung túc chứ không phải đợi tới tuổi rồi kết hôn, sinh con và chấm dứt cuộc đời như ở dưới quê.

Nếu bây giờ về quê thì mười mấy năm cố gắng học hành để làm gì. Nếu bây giờ ăn chơi, đi theo mấy nghề nhơ nhuốc để có tiền tạm thời thì cuộc sống của mình sau đó sẽ còn tệ hơn cả lúc chưa lên thành phố. Những lúc tuyệt vọng nhất, mình đều tưởng tượng ra bộ dáng sau này của mình: gương mặt trang điểm xinh đẹp, chân đi giày cao gót, diện đầm sang trọng, bước lên ô tô, bộ dáng tự tin… chứ không phải chật vật như con chuột ướt thế này. Mình luôn đếm ngược thời gian “Chỉ 3 năm nữa là ra trường, chỉ 2 năm nữa, chỉ 1 năm nữa, chỉ 1 tháng nữa…”

Cuối cùng, 7 năm ở thành phố chí ít mình đã đạt được 70% những mục tiêu ban đầu. Mình có thể thoải mái mua những bộ đồ mình thích, ăn ở những nhà hàng nổi tiếng (dù không thường lắm, hahaha), đi gần như hết Việt Nam và một vài nước ngoài, có một phòng ngủ cho riêng mình dù không quá rộng nhưng bao ấm, hốt được một anh chàng có chí cầu tiến… Mình kể ra đây không phải để khoe gì cả, vì mấy cái mình có được đâu là gì với mọi người. Nhưng đó là cuộc sống mình hằng ao ước, nó tốt hơn gấp 1000 lần cuộc sống trước đây của mình.

Mình biết các bạn sinh viên bây giờ đôi lúc cũng bế tắc và tuyệt vọng như mình lúc trước phải không? Mình chỉ muốn nói là một điều thôi. Kiên cường thêm một xíu nữa, chỉ một xíu nữa là đã tới bờ rồi, đừng buông tay, đứng đánh mất bản thân nếu không tất cả mọi cố gắng trước kia đều vô nghĩa. Đừng quan tâm người khác có thích mình không, đừng quan tâm cuộc sống có công bằng không. Hãy chỉ quan tâm mình đang tiến gần hơn với cuộc sống mà mình mơ ước. Bạn cũng đừng để những công việc làm thêm dẫn mình đi sai đường nhé. Bạn có thể chạy grab, phụ quán, làm PG… nhưng đó chỉ làm kế sách tạm thời để duy trì cuộc sống. Tương lai của bạn phải ở những công ty lớn, tập đoàn lớn hoặc những dự án start-up… Hãy cố gắng đi thực tập, đi hội thảo, đi giao lưu với môi trường trí thức nhiều hơn. Nơi ấy mới nuôi những ước mơ và giúp chúng ta tiến bộ nhanh hơn.

Lúc mệt quá, hãy khóc một trận rồi đi ngủ. Sau đó nhớ tới vì sao mình bắt đầu và tưởng tượng ra bộ dạng tương lai mà mình có được nhé. Tuyệt đối đừng bỏ cuộc…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.