TẠI SAO CHÚNG TA PHẢI NGHỈ VIỆC VÌ… ĐỒNG NGHIỆP DRAMA?

Hôm qua, mình vừa đi cafe với bé Intern hồi xưa làm chung. Mấy tháng trước, bé khoe với mình là vừa nhận được offer lương 10 triệu từ một công ty cũng khá tên tuổi. Lúc ấy mình còn khen “Em mới ra trường mà deal được mức lương vậy là ngon rồi đó”. Tuy nhiên, hôm qua gặp lại, khi mình hỏi về công việc thì bé lại chán nản.

“Chắc em xin nghỉ việc quá chị”

“Sao vậy em, công việc áp lực quá hả. Mùa này mà nhảy việc thì hơi khó xin lại à nha”

“Dạ, hai tháng đầu em chưa quen việc nên cũng hơi cực, nhiều khi làm không kịp phải về nhà làm thêm. Nhưng sau đó em làm quen rồi nên thấy công việc cũng vừa sức. Công ty em chỉ làm từ thứ 2 đến thứ 6 thôi nên cũng thảnh thơi được 2 ngày cuối tuần. Nhưng mà bạn Design làm chung với em khó chịu lắm. Em cảm giác là bản không thích em ngay từ đầu luôn rồi á. Lúc mới vô, bản cứ nhắn tin rồi nhìn em cười cười, làm em có giảm giác như mình đang bị nói xấu. Sau đấy em làm việc trực tiếp với bản thì bị bắt bẻ miết. Bản làm sai thì không sao chứ em brief lộn gì một xíu là bản giẫy đành đạch lên. Có hôm bạn ấy xin về sớm và chưa gửi hình cho em, nhưng sếp lại cần gấp hình đó. Thế là sếp bảo em mở máy bản lên để lấy file rồi chỉnh lại xíu, xong cho air bài luôn. Em mở lên thì vô tình thấy tin nhắn group Skype hiện lên liên tục. Bản và 2 chị khác trong team đang nói về em. Đại loại là nói em ngu ngốc, chậm tiêu, cái mặt lúc nào cũng lầm lầm lì lì…”

môi trường làm việc drama

“Vậy em nghỉ việc chỉ vì người khác không thích mình à?”

“Dạ, đi làm mà đồng nghiệp drama, nói xấu sau lưng cũng khó chịu lắm chị”.

“Vậy em có chắc qua công ty mới sẽ không gặp những đồng nghiệp như thế này hay không? Rồi hễ cứ ai không thích là em nhảy việc hoài à? Hồi mới đi làm, chị cũng như em bây giờ. Hễ bị đồng nghiệp bắt nạt là nộp đơn xin nghỉ. Nhưng em có biết kết quả sao không. Những người xấu bắt nạt chị thì cứ ung dung làm tiếp, nhận lương đều đều hằng tháng, còn chị là người bị bắt nạt thì phải mất mấy tháng sống lay lắt để đi xin việc lại. Rõ ràng người sai là họ nhưng người chịu thiệt lại là mình. Lý nào lại như vậy?

“Vậy em phải làm sao hở chị?”

“Mình lớn rồi mình phải học cách bỏ ngoài tai những thứ tiêu cực thôi em. Họ nói gì em cứ mặc kệ, làm hết việc rồi về. Còn nếu bị chèn ép trong công việc thì em nói với cấp trên. Nếu khi nào cấp trên cũng chèn ép em thì xin nghỉ việc chưa muộn. Dăm ba cái đồng nghiệp, cùng là phận làm công ăn lương như mình, họ ỷ thế là ma cũ rồi bắt nạt ma mới thôi chứ quyền hành của họ cũng không cao hơn em. Còn nếu em muốn trả thù thì chị chỉ cho em một cách. Mỗi ngày em hãy ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp đi làm, lúc nào em cũng vui vẻ rạng rỡ cho chị. Những người ghét em thì họ đều mong em tệ hại. Cho nên nếu như em tốt lên, đẹp lên, được nhiều người thích thì họ sẽ tức ói máu cho xem. Em biết không, thật ra những người thích nói xấu người khác sẽ chia làm 2 loại. Một loại là nói cho sướng mồm, hùa nhau mà nói thôi chứ họ không thật sự ghét người đó. Loại này là kiểu gió chiều nào thì theo chiều đó nên nếu em tốt lên thì họ sẽ ngả về phía em thôi, không cần quan tâm làm gì. Loại thứ hai là loại người tự ti. Nhìn bề ngoài thì họ có vẻ dữ dằn, mạnh miệng nhưng sâu trong lòng họ là cảm giác không an toàn. Thế nên họ mới bới móc khuyết điểm của người khác để củng cố chút lòng tin rằng ai cũng tệ chứ không phải riêng mình. Loại này thì em càng tốt lên, họ sẽ càng dằn vặt. Em không cần làm gì họ họ cũng sẽ tự đau khổ thôi…”

động lực đi làm mỗi ngày

Thật ra, những lời trên mình không chỉ muốn nói với bé Intern của mình mà còn muốn gửi đến tất cả các bạn sắp đi làm. Chúng ta học hành mười mấy năm vì cái gì? Vì sau này có thể kiếm việc nuôi sống bản thân phải không? Nếu đã như vậy thì khi đi làm bạn chỉ cần quan tâm công ty có lương cao, chế độ tốt, công việc phù hợp là được. Còn đồng nghiệp thì có người tính vầy, người tính khác, nếu người hợp thì chúng ta chơi cùng, người không hợp thì chỉ cần giao tiếp trong đúng phạm vi công việc là được. Tuyệt đối đừng vì không thích một ai mà đưa ra quyết định bất lợi với mình. Người chịu thiệt là mình chứ không phải họ.

Thậm chí, không phải trong công việc không mà trong việc yêu đương, kết hôn sau này cũng hãy nhớ đều này nhé. Mình có chị bạn quyết định chia tay mối tình 5 năm vì má anh ấy không thích. Trong khi đó, anh có điều kiện rất tốt và cũng rất yêu thương, chiều chuộng chị. Kết quả là sau khi chia tay, chị đã độc thân 3 năm rồi, cũng trải qua nhiều mối tình nhưng vẫn chưa tìm được ai phù hợp như người cũ. Thật ra, hoàn cảnh của mình cũng giống như chị. Không chỉ má bạn trai không thích mình mà cả họ hàng nhà bạn ấy cũng từng nói lời khó nghe trước mặt mình vì cho rằng mình quen con họ chỉ vì tiền. Bạn bè mình khuyên nên chia tay đi. Nhưng mình vẫn nhất quyết quen tiếp bởi thứ mình cần là một người đàn ông hiểu mình, quan tâm mình, sau này có thể làm chỗ dựa cho mình, còn gia đình chồng có tốt hay không chỉ là yếu tố phụ thôi, miễn là bạn ấy có chính kiến, không nghe lời má một cách vô lý là được. Kết quả là tụi mình đã quen được 6 năm, vẫn vui vẻ như lúc đầu. Bạn ấy dọn ra khỏi nhà để tự lập, cũng thể hiện quyết tâm với bố mẹ. Dần dần thì má bạn ấy cũng không còn gay gắt với mình như trước. Cái mình muốn nói ở đây chính là trên đời không có gì hoàn mỹ cả. Thế nên, chúng ta cứ dựa vào mục tiêu quan trọng nhất của mình mà chọn lọc công việc hay bạn đời, chứ đừng vì một vài người không quan trọng mà để lỡ cơ hội, hạnh phúc của mình. Chúc cho tất cả các cô gái của chúng ta đều có quyết định sáng suốt trong mọi hoàn cảnh và luôn rực rỡ tiến về phía trước nhé!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *