ĐÔI KHI THỨ CHÚNG TA HY SINH…CHƯA CHẮC LÀ THỨ ĐỐI PHƯƠNG CẦN

Tháng trước, nhóm bạn thân của bồ mình rủ nhau ra Vũng Tàu chơi 2 ngày cuối tuần, sẵn tiện tổ chức sinh nhật cho một đứa trong nhóm luôn. Đi lần ấy có 2 cặp đôi và 3 anh chàng độc thân. Mình với bạn mình là một cặp, còn lại Khanh với Hưng là cặp. Lúc mới đến Vũng Tàu thì rất vui, nhưng chỉ vài tiếng sau thì couple Khanh – Hưng cãi nhau. Khanh đùng đùng bỏ ra ngoài, định đặt xe về lại thành phố ngay, nhưng Hưng thì mặc kệ, không nói tiếng nào. Mình thấy Khanh khóc sướt mướt nên vội đuổi theo, sợ tâm trạng bạn ấy không ổn định, đi đường sẽ xảy ra chuyện. Hai đứa mình kéo nhau xuống công viên, ngồi tâm sự suốt mấy tiếng đồng hồ.

Mình hỏi “Có chuyện gì vậy, mới nãy hai người vẫn còn vui vẻ mà?”

Khanh ấm ức kể “Hôm nay là sinh nhật Minh, mọi người định vô siêu thị mua thịt bò để tối nấu lẩu. Nhưng Khanh biết bên ngoài có một chỗ bán bò rất ngon mà giá rẻ hơn nhiều nữa. Khanh bảo ra ngoài mua nhưng Hưng không chịu. Hưng nói mua trong siêu thị cho an toàn. Khanh cam đoan là chỗ bán bò Khanh chỉ rất tươi và sạch sẽ. Chưa kể tụi mình có đến 7 người, ăn rất nhiều nên nếu mua bên ngoài sẽ tiết kiệm hơn. Nhưng mà nói mãi Hưng vẫn không chịu, còn cau có cho rằng cái gì Khanh cũng muốn quản”.

Mình nghe xong cũng không bất ngờ với lý do cãi nhau của cặp đôi này. Tụi mình đi chơi chung nhiều lần rồi và gần phân nửa số lần đó đều chứng kiến cả hai chiến tranh lạnh vì những chuyện rất nhỏ.

Mình an ủi “Chắc hôm nay là sinh nhật Minh, biết Minh thích ăn bò Úc trong siêu thị nên Hưng mới nhất quyết mua á. Thôi kệ, mấy người đó thích tốn tiền thì cứ cho tốn đi Khanh ơi”.

Khanh dừng một tí rồi kể tiếp: “Từ nhỏ gia đình Khanh đã lục đục, bố mẹ cãi nhau rồi bỏ đi miết. Thế nên, ước muốn của Khanh là lớn lên sẽ có một mối quan hệ thật hạnh phúc. Khi quen Hưng, Khanh móc hết ruột gan ra để đối xử tốt với bạn ấy. Hưng đi đá banh, Khanh nấu trà mía lau đem theo để giải khát; đi du lịch Khanh chuẩn bị hết nào thuốc men, đồ ăn vặt, mỹ phẩm…; Hưng bị đau họng, Khanh làm lê hấp đường phèn mỗi ngày cho bạn ấy uống; sinh nhật Hưng, Khanh tự xuống bếp nấu một bàn đồ ăn cho cả chục người để Hưng vui vẻ cùng bạn bè; dầu gội mỹ phẩm của Hưng, Khanh đều lựa loại tốt nhất, thậm chí có cái đắt hơn cả đồ của Khanh xài… Còn rất rất nhiều chuyện khác nữa, có thể nói Khanh chăm Hưng tận kẽ răng. Thử hỏi thời nay có mấy người con gái chăm sóc cho bạn trai được như thế. Nhưng đổi lại, Hưng thấy Khanh phiền, thấy Khanh khó tính, thấy Khanh hay quản. Tụi mình hợp tan mấy lần rồi nhưng còn thương nên quay lại. Nhưng càng ngày Hưng càng quá đáng…”

Mình nghe xong mà thấy thẹn trong lòng quá bởi tính mình xưa nay hời hợt, chưa từng để ý chăm sóc bạn trai như kỹ vậy. Thế nên, với sự đồng cảm dành cho phái nữ, mình cũng cảm thấy Hưng tệ quá, có bạn gái chu đáo như vậy mà còn không biết trân trọng. Tối hôm ấy, mình phàn nàn với bạn trai về những chuyện ấm ức của Khanh, để bạn mình cảnh tỉnh thằng bạn thân. Ai ngờ bạn ấy bảo:

“Khi đói thằng Hưng có thể tự ăn, khi khát nó có thể tự uống, khi hết dầu gội sữa tắm nó có thể tự mua, đi du lịch nó có thể tự chuẩn bị đồ, sinh nhật nó càng muốn ra ngoài ăn hơn để bạn gái khỏi phải vất vả nấu nướng… Dĩ nhiên, con trai cũng rất thích được chăm sóc, nhưng tụi này thích một bạn gái biết tôn trọng và lắng nghe hơn. Ngọc thử nghĩ xem, có bao nhiêu lần Khanh cãi nhau với Hưng trước mặt bạn bè. Chơi game thua Khanh liền la Hưng chơi ngáo, dắt tới quán ăn mới lỡ không ngon liền bị Khanh cào nhào phí tiền; cả đám muốn đi Aeon Mall chơi game còn Khanh muốn qua Thủ Đức ăn vặt, Hưng theo ý kiến số đông, Khanh đùng đùng bỏ về, cuối cùng cả đám mất vui… Con trai rất sĩ diện, nhất là trước mặt bạn bè, nhưng Khanh không bao giờ để ý điều đó”

Mình nghe xong phản bác lại “Tụi con trai luôn bênh vực nhau. Mấy cái nhỏ nhỏ đó Hưng cứ chiều Khanh một xíu là được, có sao đâu. Cái chính là Khanh chăm sóc cho Hưng rất chu đáo, phải thương lắm mới làm được như vậy.”

Bạn mình im lặng một xíu rồi kể cho mình nghe câu chuyện thế này “Trước đây má từng phản đối Nam quen Ngọc. Má nói tính Ngọc vô tâm, không biết chăm sóc người khác. Suốt ngày chỉ biết làm đẹp rồi nũng nịu. Cưới Ngọc về sau này Nam sẽ khổ. Nhưng Nam nói với má : Sau này con cần một người vợ chứ không phải một người giúp việc. Những chuyện nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa… con có thể thuê người làm. Con cần là một người vợ biết lắng nghe khi con có tâm sự, biết động viên khi con chán nản, cùng con phấn đấu cho tương lai… Vừa vặn mấy cái đó Ngọc làm được”.

Mình nghe xong có hơi cảm động. Tính bạn ấy xưa nay hiền lành, rất ít khi cãi nhau với bố mẹ nhưng không ngờ vì mình mà đấu tranh như vậy.

Thấy mình im lặng, bạn ấy nói tiếp “Đôi khi thứ chúng ta hy sinh chưa chắc là thứ đối phương cần. Phụ nữ đa phần đều thích chăm sóc cho người thân. Nam không phủ nhận đàn ông cũng cần điều đó. Tuy nhiên, cái tụi này cần hơn nữa chính là sự tôn trọng và thấu hiểu. Chưa kể, hồi xưa khi nhà nào cũng nghèo, đàn ông ra ngoài kiếm tiền còn phụ nữ ở nhà nội trợ thì chuyện một cưới một người vợ khéo chăm sóc là điều quan trọng. Tuy nhiên, thời nay quán xá đầy đường, người giúp việc chỉ cần gọi là có mặt… thì chuyện chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ cho chồng không còn quá cần thiết nữa. Thậm chí, nếu phụ nữ chăm sóc quá kỹ, suốt ngày bảo chồng ăn đi, ngủ đi, phải làm cái này, đừng làm cái kia… thì đàn ông sẽ dễ thấy ngột ngạt vì cứ như bị má quản vậy”.

Câu nói của bạn trai khiến mình suy nghĩ rất nhiều. Mình nhớ lại tình cảnh gia đình lúc nhỏ, dường như má cũng là một người hy sinh cho chồng con rất nhiều. Cả năm má chả mua bộ quần áo mới nào cho mình, ăn sáng cũng toàn ăn khoai lang khoai mì cho rẻ. Nhưng hễ ba nói thèm tôm, má chả bao giờ tiếc tiền mua tôm; may áo cho ba toàn lựa loại vải tốt nhất để mặc cho mát; ba hay dùng xà bông cục để vừa tắm vừa gội nhưng má không chịu, luôn mua riêng một chai dầu gội và một chai sữa tắm để ba dùng không bị ngứa da, rụng tóc… Tuy nhiên, mình không thấy ba hạnh phúc. Bác mình kể, thời trẻ ba là cây văn nghệ của xóm, tính tình rất vui vẻ, hay đùa người này, chọc người kia nhưng ai cũng mến. Tuy nhiên, từ lúc sống với má, ba cứ như một cái bóng thầm lặng trong nhà, cả ngày không nói không rằng. Có lần má đi về quê, ba uống say rồi tâm sự với mình “Tao không cần má mày nhịn ăn nhịn mặc vì tao. Tao chỉ cần về nhà bả vui vẻ, không cằn nhằn, không quát tháo là được…”

Phải chăng chúng ta luôn chăm sóc đối phương theo cách mà chúng ta cảm thấy là tốt, nhưng điều đó chưa chắc là thứ họ cần. Bố mẹ luôn thắt eo buộc bụng để con cái được học trường tốt nhất, nhưng thứ đứa con cần đơn giản chỉ là tôn trọng sở thích cá nhân của chúng. Một người vợ hy sinh sự nghiệp, lui về hậu phương để ngày ngày nấu ăn, giặt giũ cho chồng, nhưng đôi khi thứ người chồng cần là cảm giác thấu hiểu lẫn nhau trong những cuộc nói chuyện và sự dịu dàng của cô ấy như lúc mới quen. Một người chồng không ngại làm lụng vất vả, chạy đôn chạy đáo để vợ con có cuộc sống thoải mái nhưng cuối cùng thứ người vợ cần lại là sự quan tâm, là những bữa cơm ấm cúng vào cuối ngày…

Cuối cùng, thứ chúng ta nghe nhiều nhất lại là những câu than thở của ông bố bà mẹ nào đó “Mình thương nó vậy mà càng lớn nó càng xa cách với mình”; những lời trách móc của người vợ “Tui hy sinh vì anh lớn đến vậy mà anh còn lăng nhăng”, lời cáu gắt của những ông chồng “Tui ra ngoài làm bán mạng vì cái nhà này mà cô còn không hài lòng hay sao”. Chúng ta tặng cho ai đó 100 món quà, mà trong đó không hề có cái họ thích thì họ cũng không hề phấn khởi, bất quá chỉ là sự cảm động nhất thời. Ngược lại, chúng ta chỉ tặng cho ai đó duy nhất 1 món quà, nhưng là món họ ao ước từ lâu thì chắc hẳn người nhận sẽ xem món quà ấy như bảo bối. Đáng tiếc, khi tặng quà thì chúng ta thường tặng theo sở thích của người nhận, nhưng khi đối đãi hằng ngày, chúng ta lại làm cái mình thích chứ không phải cái họ mong.

Dĩ nhiên, mình không phủ nhận sự hy sinh, chăm sóc của bố mẹ dành cho con cái, của những người phụ nữ dành cho chồng/bạn trai là rất ý nghĩa và đáng quý, bởi chỉ có thật lòng yêu thương thì người ta mới đối tốt với nhau vô điều kiện như vậy. Tuy nhiên, trước khi làm điều gì cho ai đó, mọi người hãy suy nghĩ thật kỹ xem đấy có phải là thứ đối phương đang cần không nhé? Nếu chồng của bạn cần một cái mỉm cười rạng rỡ khi anh ấy quay trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả hơn là một bữa cơm do vợ tự tay nấu với đầy đủ 3 món canh – mặn – xào thì chúng ta chỉ cần cười cho ổng vui rồi hai vợ chồng dắt tay nhau ra tiệm ăn cho sướng chứ cần gì nấu cho mệt rồi dễ nổi cáu nè. Hy vọng rằng, mọi người trong chúng ta đều cho đi đúng cách và nhận được những hồi đáp xứng đáng trong bất kỳ mối quan hệ nào nhé!!!

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *